Vị Đắng Ngọt Ngào
Phan_8
-Tìm ra chưa? Giọng Kest thật đáng sợ.
-Dạ, thưa chủ tịch, vẫn chưa! Anh nhân viên khép nép run lên, giọng ấp úng.
-Thưa chủ tịch,có người tìm cậu…
Kest nhìn đồng hồ, mới 4h sáng, rốt cuộc ai lại đến tìm anh vào lúc này.
-Cho vào đi!
Tiếng bước chân, là một người con gái, một đôi mắt tròn xoe, một mái tóc được cột lên cao. Xinh đẹp…nhanh nhẹn…
-Là cô! Kest ngạc nhiên.
-Đúng ! Thì sao? Tôi chỉ muốn đưa cho anh thứ mà anh cần thôi. Cô gái mỉm cười, đểu cáng.
-Tôi cần gì? Anh cau mày.
-Chẳng phải anh đang tìm kẻ gián điệp hay sao?
-Sao cô biết?
-Tại sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là ngày hôm nay tôi sẽ chỉ cho anh thấy người đó là ai? Một bàn tay nhẹ nhàng ,mơn trớn vuốt má anh.
-Tôi có thể gọi bảo vệ đến đuổi cô bất cứ lúc nào.
-Tùy anh thôi, tôi biết ai là kẻ đã gây ra chuyện này đấy!
-Ý cô là…
-Thôi ,anh không muốn nghe thì tôi về vậy.Cô gái đỏng đảnh bước ra…
-Dừng lại! Kest nói nhỏ nhưng đủ cho sắc mặt cô gái kia thay đổi.
-Chỉ sợ anh không muốn nghe thôi, anh và tôi đều biết người đó mà.
-Tại sao cô cứ ba lần bảy lượt muốn hại Linh Linh? Cô là người đã tung tờ rơi, tung tin đồn nhảm…
-Anh cũng thông minh đấy! Hoàng Linh Linh !Tôi đã biết cô ta quen anh là một kịch bản,và chỉ lợi dụng anh thôi,nhưng tôi cảnh cáo mà anh đâu có nghe đâu.
-Tại sao cô lại muốn hại cô ấy? Kest đập mạnh tay xuống bàn.
-Anh và cả Tiểu Long ,hai người đều không thấy được cái bộ mặt xấu xa của cô ta nên tôi chỉ muốn giúp lột nó ra thôi!
-Chẳng lẽ…cô và Hoàng Long…
-Đúng! Tôi thích anh ta ,thì sao chứ?
-Tất cả những gì cô vừa nói ,cô nghĩ tôi sẽ tin hay sao? Kest cười, nhạt thếch…
-Có thể anh không tin nhưng khi nhìn cái này,anh chắc chắn sẽ phải nghĩ lại…
Cô gái kia đưa cho anh một tập ảnh…
Càng yêu…con người ta càng dễ bị đánh lừa...
-Tôi đồng ý tôi không phải là người tốt nhưng thà làm người không tốt để không bị tổn thương còn hơn là quá tốt để lòng tốt đó bị giẫm đạp! Chàng trai ạ…
Nói rồi cô ta bỏ đi…
Bàng hoàng…sửng sốt!!!....Ngạc nhiên…Đau tận vào…tim.
Người ta chỉ đau khi quá tin tưởng rồi bỗng nhiên nhận ra rằng lòng tin bị phản bội…
Tập ảnh từ từ rơi xuống.Chẳng lẽ yêu là có tội.
Tình yêu này đã núp dưới cái bóng thèm khát một thứ tình cảm để xoa dịu trái tim anh …
Tình yêu này mãi đến đêm qua anh mới thừa nhận…
...
…
-Ông nhầm rồi! Tôi không hề xem Linh Linh là người thay thế.
Tiếng xe như át tiếng Kest.
-Chẳng lẽ…cháu đã quên Di Lăng…
-Không! Di Lăng và cô ấy không hề thua kém nhau…
Ngồi trên xe của ông Trần về tập đoàn đêm hôm qua, Kest nhìn ông với vẻ khinh khỉnh.
-Linh Linh là người tôi yêu!!! Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa…
…
…
Vậy là anh đã yêu, anh là người phải chịu ư?
Linh Linh là người duy nhất anh tin tưởng,yêu thương.Vậy mà…anh nhận được gì chứ…sự lừa dối!
Lại một lần nữa, tình yêu làm anh đau khổ.
Với con mắt của anh, tập ảnh kia không thể là giả.
Yêu cô bao nhiêu anh lại càng hận cô…một tình yêu…thêm một vết thương lòng…
Kest vơ chiếc áo, anh phóng xe ra ngoài mặc ưa và gió…
Đám tang ba Linh Linh,khách tới dự rất đông,ai cũng biết đến ca sĩ Hoàng Long.Một vài người đến chỉ vì muốn nhìn mặt anh.
Kest không đến viếng,tất cả ngững gì xảy ra đều khiến cô phải suy nghĩ nhiều hơn về bản thân, về Kest…
Ngồi bên linh cữu ba mãi,cô quá mệt mỏi…
Tiểu Long dẫn cô vào nhà,Linh Linh tựa đầu vào vai anh…
…Có một số cử chỉ …có một số hành động với người bình thường là bình thường những người khác thường là…không bình thường…
Kest được xuất hiện sau chiếc xe mui trần. Cánh cửa xe được đóng sầm lại,anh bước đến trước mặt Tiểu Long và Linh Linh.
…Ánh mắt thật đáng sợ…khiến người khác phải run lên…
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng lá vàng rơi…
-Ta xin cháu…Có thể rời xa Kest được không…” Giọng nói ông Trần vang lên trong đầu cô.
Có lẽ đây là cơ hội, cô đã có đủ thời gian để suy nghĩ. Ông ấy nói đúng,cô không nên đến với Kest. Cô và anh là một phép cộng không có đáp số…
Huống gì,với anh ,cô chỉ là một người thay thế …
Trái tim anh không đủ chỗ để cho thêm một hình bóng nào nữa…
Đối diện với anh mắt này ,cô càng có thêm sức mạnh…
-Tiểu Long ! Anh đi ra kia được không? Linh Linh gắng gượng.
Tiểu Long đi vào nhà.-Vậy anh vào trước nhé!
….
-Kest! Có lẽ chúng ta cần nói chuyện.Cô nhìn Kest mỉm cười.
Anh nhìn cô, người con gái này, đứng trước mặt anh là người đã lừa dối anh sao?Chẳng lẽ lại là người con gái yếu ớt này?Chẳng lẽ giữa cô và anh ,tất cả chỉ là một vở kịch ?
-Em và anh…chia tay đi! Có lẽ thế là quá đủ cho chúng ta…Cố nuốt những giọt nước mắt,cố dấu những nỗi đau…
-Chia tay?... Kest chợt cười,cười rất lạt…-Tôi đã hết giá trị để cô lợi dụng rồi sao?
-Lợi dụng…??? Linh Linh ngạc nhiên.
-Tôi đã tin tưởng cô, vậy mà, cô lại là gián điệp, người ta trả cô bao nhiêu? Bao nhiêu hả? Anh lay mạnh vai cô.
-Anh nói gì vậy?
-Vậy đây là gì? Cô cho tôi một lời giải thích không? Kest gằn mạnh từng tiếng, anh quay lại xe,lấy tập ảnh mà cô gái kia đưa cho anh.-Chẳng lẽ cô còn chối.Vậy mà tôi đã yêu cô,có chết tôi cũng không nghĩ,không cho phép mình nghĩ rằng cô là gián điệp,cô diễn chuẩn quá đấy.
-Những bức ảnh trong tay anh được anh tung lên trời. Trong ảnh là cảnh cô đưa giúp Tiểu Linh đưa cái tuí đen cho ba cô ấy.
Một vài ảnh khác là cảnh ông ấy dúi tiền vào tay Linh Linh nhờ cô đưa tiền cho Tiểu Linh bữa hai người đi xem phim.Một ai đó đã chụp lại bức ảnh này và thật dễ dàng để hiểu nhầm rằng đây là cảnh mua bán giữa Linh Linh và chủ tịch công ti giải trí GHOST.
Vậy ai đó đã chụp lại ,ai đó đã cố tình hại cô.
Nhưng Linh Linh không giải thích nữa,cô im lặng. Tốt thôi,cô và anh lại càng dễ để quên nhau.
Cuộc tình này nếu quá nhiều sóng gió, nhiều chông gai, nhiều người ngăn cản như thế thì tại sao lại phải tiếp tục?....
-Sao? Bây giờ thì không còn gì để nói nữa chứ gì? Kest lùi lại.-Tôi đã tin nhầm người thật rồi!
Tiếng rơi khẽ khàng của một chiếc lá vàng…
Cuộc tình mong manh...như gió chiều...
Cuộc tình mong manh…như gió chiều…
Linh Linh cúi xuống, cô nhặt từng tấm ảnh lên,khẽ mỉm cười. Đúng! Cuộc tình này không nên có …
…
-Có chuyện gì vậy? Tiểu Long thấy xấp ảnh trên tay cô,có đôi phần khó hiểu.
-Em và Kest! Chia tay rồi! Linh Linh đặt ảnh xuống bàn.
Ngoài trời,một tia chớp xé rạch bầu trời.
-Không sao! Anh sẽ luôn ở bên em! Tiểu Long nắm lấy bờ vai bé nhỏ của cô.
-Kest nghĩ em là gián điệp! Cô thất thần-Anh có vậy không?
-Anh đã từng nghi ngờ em một lần và sẽ không có thêm lần thứ hai nữa.
-Ít nhất, vẫn có anh bên em.
Cô thiếp đi trên vai anh, người luôn bên cô…
Nhưng tình yêu luôn có những trái ngang…
Không phải cứ an ủi, vỗ về là sẽ yêu…
Không phải cứ bên nhau,chăm sóc là đang yêu…
Và…không phải cứ rời xa là…đánh mất nó…
Đơn giản là vì tình yêu chỉ như một giọt nước…,không bao giờ nắm được nó trong tay …dù cho có cố gắng…
…
-Cháu có thể tiếp tục làm ở đây đượchứ? Ông Trần! Sau một tháng tự giam mình ở nhà, Linh Linh nhận ra rằng cách tốt nhất để quên là làm việc. Phải gạt đau khổ qua một bên, phải sống thôi!
Ông Trần nhìn ánh mắt chứa chan buồn của cô, lát ,ông thở dài.
-Tùy thôi! Cháu có thể làm bất cứ thứ gì nếu cháu muốn….Và…Và cảm ơn cháu vì cháu đã chia tay với Kest. Còn chuyện gián…
-Cháu đã quên hết rồi! Cô nhìn đi nơi khác.
-Ta nghĩ cháu nên biết điều này, Kest là người đã hiến tủy cho ba cháu đấy. Cậu ta bắt lão già này phải câm miệng nhưng khi hai người đã chẳng còn gì thì ta nghĩ ta nói cũng không sao.
Linh Linh bước nhanh về phía quầy ,giọng nói của ông Trần vang lại rõ mồn một…
Hóa ra chính là anh! Thảo nào…Vậy quyết định chia tay là đúng. Cô đã gây ra cho anh bao nhiêu phiền toái, gây ra cho anh bao khổ đau, thêm cô,Kest chỉ thêm một mối bận tâm, cô khiến anh mất một phần thân thể…Quen cô, anh đã phải chịu thiệt thòi biết nhường nào…
Thế nên ,…chia tay thôi!!!!!!!!!!!!!
Trái tim chẳng bao giờ tuân theo lí trí…
Nghĩ vậy nhưng người cô ước được ở bên lúc này vẫn luôn là anh…
Lúc cô cần anh nhất, cần tình yêu này nhất thì cũng là lúc nó vỗ cánh bay xa…
-Cháu hết ca rồi! Linh Linh ạ ! Để ta đưa cháu về.
Chiếc xe ô tô đậu ở trong sân ga. Nó từ từ lăn bánh và chẳng mấy chốc dừng ngay trước cổng nhà cô.
…
-Khoan xuống xe! Ông Trần ngần ngừ lấy từ trong túi ra một cái thiệp nhỏ, màu hồng được gói ghém bằng nơ khá xinh.
-Ba mẹ Kest qua đời từ năm trước, họ giao cậu ấy lại cho ta.Thực ra buổi lễ này phải diễn ra cách đây 2 năm nhưng …vì thế…mãi đến giờ mới diễn ra.
Ta muốn cháu đọc nó và quên Kest đi, nhưng phải hứa là thật bình tĩnh … Ông đưa nó cho Linh Linh.
Chiếc dây thắt từ từ rơi xuống…
“…LỄ ĐÍNH ƯỚC GIỮA TRÁC DI THANH VÀ K.E.S.T…”
-Thời gian:…
-Địa điểm:…
…
Nếu nói không đau lòng đến quặn thắt thì chắc chắn là giả dối...
Liệu đây có phải là xức muối lên vết thương chưa lành không?
Nhưng cô vẫn cười rồi nhẹ đưa tay vuốt nước mắt qua một bên…
-Cháu biết tại sao Kest lại hận ta như vậy không? Lẽ ra người đính ước với Kest phải là Di Lăng nhưng vì ta mà cô bé ấy phải tự tử, chính ta cũng đã hại cả ba mẹ của nó…Ông khẽ thở dài.-Ta chỉ có thể chuộc lỗi bằng cách này…
-Sẽ không sao đâu, cháu sẽ tới… Ông yên tâm…
Hạnh phúc là khi nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc… Dù cho người đó không phải là mình…
Có lẽ vì điều đó nên đau khổ cũng là một định nghĩa ngang bằng với hạnh phúc…
Linh Linh rời khỏi xe,cầm tấm thiệp trên tay.
-Anh đang làm gì vậy? Sao lại ngồi một mình? Từ ngày ba đi,Tiểu Long đã dọn về nhà ở cùng cô.
-À! Không có gì!
-Sao anh không bật ti vi lên xem?
-Đừng…!!!
-Vì sao chứ?
Nhưng cô đã mở nó …
“ Đây là những hình ảnh mới nhất về việc chuẩn bị cho tiểu thư Di Thanh và chủ tịch tập đoàn giải trí NI…”
Tiểu Long thở dài, anh biết bây giờ ở đâu, kênh nào cũng có đưa tin này.
Cô quay lại anh, xòe tấm vé.
-Em biết từ trước rồi, anh xem này!
-Kest đưa cho em? Tiểu Long ngạc nhiên…
-Không ! Là ông Trần, anh sẽ đi cùng em chứ?
-Có nên như thế không? Em có thể không đến cũng được mà…
Cô mỉm cười…
-Em muốn đi giạo một lúc..
-Anh sẽ đi cùng em…
-Không cần đâu! Em đâu ngốc tới mức làm điều gì đó dại dột… Nói rồi Linh Linh bước ra ngoài…
…
…
-Đã đến lúc rồi đấy, khử nó đi…
Lại đôi mắt ấy…
…
…
Kest với tay nhấn nốt tắt màn hình, anh ngửa người ra sau ghế.
Mai ,anh và Di Thanh sẽ làm lễ đính ước nhưng anh lại chẳng thể gạt hình ảnh cô ra khỏi đầu…
Anh không thể nào tin cô là gián điệp mặc dù bằng chứng đã quá rõ ràng …
…
Lúc chiều…tại phòng làm việc của Kest
-Nếu anh vào đây để minh oan cho Linh Linh thì nên quay ra đi! Anh bực bội đuổi Tiểu Long .
-Việc gì tôi phải làm vậy, trong chuyện này tôi là người có lợi mà. Và chẳng phải ngày kia anh và Di Thanh đã làm lễ đính ước rồi sao?
-Vậy anh đến đây làm gì?
- Đẻ xin hủy hợp đồng! Trước đây tôi làm việc cho anh là vì cần tiền nhưng giờ thì không.
-Chỉ thế thôi sao? Kest đặt tập tài liệu lên bàn.-Được thôi, anh phải bồi thường!
-Được.! Tiểu Long trả lời xong,khẽ cười.-Chào chủ tịch!
Cánh cửa được đóng sầm lại.
-Anh thật ngốc khi kết tội cô ấy! Tiểu Long nói với khi đã đi khá xa…
…
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên réo rắt liên hồi…đưa anh về với hiện tại. Kest ngồi yên, anh không ra mở cửa, không muốn ai làm phiền mình lúc này.
…
-Sao cháu không mở cửa cho ta vào?
Nhìn thấy ông Trần, Kest khinh khỉnh bỏ lên tầng trên…
-Ta muốn nói cho cháu biết một chuyện! Dừng lại đi…
Những lời nói của ông dường như quá nhỏ để Kest có thể nghe thấy…
-Về Linh Linh!
Tiếng bước chân bỗng im lại…
Ông Trần đi lên mấy bậc thang rồi với nhẹ lấy từ trong góc ra một chiếc camera nhỏ xíu.
-Ta đã nghi ngờ cháu và Linh Linh từ lâu,nhưng lại không thể tin được nên đã gắn cái này, xin lỗi cháu!
-Ông…!!! Anh cau mày, tức giận.
-Và đó cũng là lí do ta phát hiện ra cái này! Cũng không biết có nên đưa cái này cho cháu không nữa. Ông thở dài rồi rút rừ trong túi ra chiếc đĩa nhỏ.-Xem hay không là tùy cháu.
Chỉ có thế,ông quay thẳng đi về.
Đợi cho ông đi khuất,Kest mới quay xuống cầm cái đĩa mềm.
Anh nhắm mắt, rốt cuộc có gì trong thứ này…
Ngày…tháng…
Trước ngày anh và cô chia tay 4 ngày, hôm đó cô ngủ lại nhà anh…
…
Chiếc điều khiển từ từ rơi xuống khi trên màn hình là cảnh một cô gái đang gỡ túi tài liệu từ trên tường xuống, dùng điện thoại chụp lại nhưng không phải là Linh Linh mà là Tiểu Linh –cô gái có đôi mắt tròn xoe…
…
Đường phố càng lúc càng đẹp…những ánh đèn nối đuôi nhau chạy dài thành một đường viền xa tít tắp…
Tiếng phanh gấp của hai chiếc xe…
-Tiểu Linh ! Linh Linh ngạc nhiên…chạy lại bên bạn…
Nhưng…cô bị Tiểu Linh xô ngã qua một bên…
-Tôi và cậu là bạn sao?
-Tiểu Linh ,cậu nói gì lạ vậy.? Linh Linh ngơ ngác.
-Chưa bao giờ cô là bạn của tôi hết! Cô không hơn gì tôi nhưng tại sao cuối cùng mọi thứ đều thuộc về cô.
Linh Linh quá ngạc nhiên,cô không hiểu Tiểu Linh đang nói gì.Cô không thể tin được đang đứng trước mặt là bạn mình.
- Tôi đã yêu nhưng rồi vì ai mà bị từ chối một cách phũ phàng vậy chứ? Cậu là người xen vào giữa tôi và anh…
- Thôi đủ rồi.Di Thanh bước ra từ chiếc xe thứ hai.-Bây giờ không có ai bảo vệ nó nữa đâu.
-LÊN!!!
-Bây giờ mày và Kest đã không còn gì nữa thì mày cũng không đủ tư cách nói chuyện với Di Thanh này. Không có Kest,mày chẳng là gì cả…Phải dạy ày một bài học nhớ đời chứ…
Tiếng cười man rợ rộ lên…
Bọn đàn em xúm lại,…
Tát ,đánh một cô gái không chút phản kháng…
Đau, rát…
“Kít…” Lại thêm một chiếc xe nữa…
-Dừng lại…!!!
Gió khẽ gào thét.
-Dừng lại, các ngươi dừng lại hết!!!
Bóng tối…không làm chìm đi sắc quí tộc ấy…
Di Thanh sợ hãi núp vào sau lưng Tiểu Linh , nơi gốc cây, Linh Linh nằm co ro.
…
Nhìn thấy cô như vậy, anh còn đau hơn cô gấp trăm ngàn lần.
Kest quì xuống bên Linh Linh. Cô không ngất, cô rất muốn ngất đi nhưng không thể, dường như chỉ càng đánh càng tỉnh.
Nước mắt Linh Linh chợt rơi, lăn dài trên gò má, nóng hổi nơi bàn tay anh. Kest ôm cô vào lòng.
Giây phút này…ấm áp…hạnh phúc… Linh Linh thầm hi vọng nó sẽ tồn tại mãi mãi…
Giật mình!!!...
Không được! Không!
Cô phải rời xa Kest! Cô chỉ là người thay thế Di Lăng trong tim anh, cuộc tình này bị quá nhiều người phản đối. Cô không thể để một phút yếu lòng làm hỏng tất cả…
Anh không phải ,không thể là người ngự trị trái tim cô.
-Anh xin lỗi, Linh Linh!
Linh Linh vùng dậy, đẩy Kest qua một bên,cố gắng che dấu những giọt nước mắt.
“Xin lỗi! Kest!”
-Anh tránh xa tôi ra! Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi còn gì!
-Nhưng tất cả chỉ là sự hiểu lầm! Anh đau khổ.
Linh Linh cười lạt.
-Hiểu lầm ư? Trong tình yêu quan trọng nhất là gì chứ?...Là niềm tin ,niềm tin ,anh hiểu không?
Những cái tát lúc nãy giội lên,…đau đớn…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian